Pages

Subscribe:

Ads 468x60px

Thứ Bảy, 17 tháng 3, 2012

Minh oan cho người thứ ba.

Câu chuyện này là sự thật của chính bản thân tôi, nó đã đi qua lâu rồi nhưng tới giờ vẫn hiện hữu với tôi như một vết thương khó lành, tôi muốn chia sẻ với các bạn để mọi người cùng cảm thông với tôi.



Tôi quen anh sau nhiều lần tôi đi khám bênh, là một người không được khỏe mạnh như người khác, tôi hay phải vào viện vì những triệu chứng ốm vặt. Cũng bởi điều đó, tôi đã quen anh – một Bác sĩ thường xuyên khám bệnh cho tôi. Tôi thường xuyên phải hỏi han anh vì những chứng bệnh hàng ngày nên tôi đã lấy số điện thoại của anh ngay từ những lần gặp đầu tiên. Ấn tượng ban đầu của tôi về anh bác sĩ ấy chỉ đơn giản là một người có vẻ điềm đạm, ân cần hơn những bác sĩ hách dịch khác.
Tôi – một đứa con gái 19 tuổi, năm thứ hai đại học và đã có 1 mối tình đầu đi qua nên gặp anh  là người có vóc dáng cao, khuôn mặt sáng sủa, ân cần, nhẹ nhàng cũng không thể không có chút xao động. Và đặc biệt từ nhỏ tôi lại luôn mong muốn được làm bạn đời với một người bác sĩ. Anh có đôi mắt rất thu hút với bất cứ ai dù chỉ một lần nhìn trực diện.
Nhưng cũng không phải vì những điều đó mà tôi đã thích anh ngay từ những lần đầu gặp gỡ. Qua vài lần tiếp xúc chúng tôi nhắn tin và gọi điện cho nhau nhiều hơn, tôi luôn cảm thấy được nói chuyện với anh làm tôi bớt mỏi mệt. Có một lần, anh phải ở lại bênh viện trực phòng cấp cứu. Anh đã nhắn tin mời tôi tới chơi cho anh đỡ buồn. Và tôi đã tới. Chúng tôi nói chuyện quên cả thời gian, sau đó anh cùng tôi đi ăn rất vui vẻ. Hình như mỗi lúc tôi càng cảm thấy tôi và anh thích nhau nhiều hơn trước. Quay trở lại phòng làm việc của anh, trò chuyện thêm chút nữa thì tôi xin phép ra về. Và có nhiều lần như vậy nữa vào những buổi trực của anh.
Những cuộc gọi kéo dài, những tin nhắn dài cả trang cứ tăng dần theo thời gian. Tôi yêu anh, và anh cũng yêu tôi từ lúc nào không biết. Chỉ có điều vào mỗi buổi tối tần suất tin nhắn của anh không được đều đặn như ban ngày ở phòng làm việc. Tôi cũng cảm thấy hoài nghi, có hỏi anh và anh ôm tôi an ủi rằng: “Em đừng nghĩ nhiều nhé! Thời gian đó anh tập trung vào khám bệnh ngoài giờ để kiếm tiền lo cho tương lai của hai đứa mình mà”. Nghe anh nói vậy, tôi cảm thấy mình có lỗi quá, anh đang lo cho cả tôi mà tại sao tôi lại trách anh được chứ?
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, 1 tháng, 2 tháng,…6 tháng sau! Trong thời gian đó mỗi khi anh về nhà tôi lại dành tất cả thời gian cho anh với suy nghĩ để anh kiếm tiền lo cho tương lai của chúng tôi. Niềm tin tôi dành cho anh luôn ở mức tuyệt đối. Mỗi khi có thời gian gặp nhau (chủ yếu tại phòng làm việc của anh) chúng tôi chỉ kịp trao nhau những cử chỉ yêu thương, những chiếc hôn ngọt ngào, những cái ôm thật chặt. Đôi khi anh có đòi hỏi thân mật thêm chút nữa, nhưng tôi kiên quyết muốn anh phải chờ đợi.
Và điều gì đến cũng đã đến. Vào khoảng giữa năm thứ 3 đại học, một buổi trưa tại nơi đó anh đã dùng sức mạnh của đàn ông chiếm lấy tôi. Sau đó mặc dù rất giận anh, nhưng rồi tôi cũng lấy lý do anh quá yêu tôi để hành động của anh có lý. Rồi sau đó cứ gặp nhau là sự đụng chạm xác thịt chiếm thời gian tất cả, tôi không có nhiều thời gian để hỏi những điều tôi thắc mắc từ những nghi vấn anh tạo ra nữa. Chúng tôi “yêu nhau”, những phút đó như tim ngừng đập, trái đất ngừng xoay chuyển. Có thể nói chúng tôi rất hiểu và yêu nhau….
Cho tới một ngày, tôi cũng tới phòng làm việc của anh theo lịch hẹn của hai đứa. Bước tới chân cầu thang, vọng trong phòng làm việc của anh, một giọng nói thân thuộc đang nói chuyện điện thoại. Tôi nép vào cửa thầm nghĩ đợi anh nói chuyện xong rồi dọa cho anh bất ngờ. Lúc đầu, tôi không mấy để ý tới nội dung của cuộc thoại. Chỉ tới khi anh gắt lên bằng giọng nói khó chịu mà có lẽ tôi chưa được nghe bao giờ làm tôi thực sự phải chú ý: “Cô đừng thấy tôi thương mà được đà lấn tới nhé! Tiền chăm lo cho con, tôi đã đưa cô giữ thẻ lương hàng tháng. Tôi đã rất cố gắng và nhường nhịn. Tai sao cô không để tôi yên? Tôi còn có hạnh phúc của tôi nữa chứ…”.
                                      Tôi đã rất cố gắng và nhường nhịn. Tai sao cô không để tôi yên? Tôi còn có 
                                                     hạnh phúc của tôi nữa chứ…”. (ảnh minh họa) 

Nghe tới đây tim tôi như bị cắt xé không thương tiếc. Trên tay tôi, giỏ hoa quả bỗng nhiên rơi xuống nền hành lang tạo nên tiếng vọng lớn. Tôi không hiểu mình đang nằm mơ hay sự thật nữa. Tôi loạng choạng bám vào mép cửa và lịm dần đi không biết gì nữa… Khi tỉnh dậy, nhìn chung quanh toàn màu trắng, tôi biết mình đang ở nơi nào đó giống khung cảnh của bệnh viện thì phải. Mở dần mắt, tôi thấy hình như có ai đó đang nắm lấy tay mình ở bên cạnh. Thì ra là anh đấy ư? Tôi vội vàng nghĩ lại những điều vừa xảy ra cách đây vài tiếng. Tôi thấy giật mình. Khẽ rung mình một cái. Có lẽ cái rùng mình khe khẽ đó làm anh thức dậy. Anh vội hỏi tôi “ em tỉnh lại rồi hả, có biết anh đã lo cho em lắm không?”. Sau câu hỏi của anh tôi cảm thấy mình sao mơ hồ, mọi âm thanh, lời nói dường như bất giác với tôi.
 Điều tôi muốn anh nói bây giờ là lời xin lỗi, là sự thật của màn kịch mà anh đang thể hiện với tôi một cách điệu nghệ đến thế này sao? Mắt tôi mở to hơn, rồi trùng xuống và nhắm dần lại. Tôi đã hết mệt sau cơn choáng đó, nhưng giờ tôi vẫn chưa muốn mở mắt. Tôi sợ phải nhìn, phải nghĩ những gì đang hiện hữu trong suy nghĩ của tôi. Tại sao anh dám lừa dối một con bé tội nghiệp như tôi? Tại sao cơ chứ? Chiều hôm đó, tôi trở về phòng trọ, anh trở về nhà anh. Có lẽ anh lại đang khám bệnh lo cho tương lai của hai đứa tôi. Nghĩ tới câu nói đó, và sự quan tâm, chờ đợi 1 năm qua sao tôi thấy nghẹn ngào quá vậy. Tôi hé miệng cười một cái, nụ cười sao chua chát, đớn đau quá!
Anh đã có vợ, không hiểu giữa họ giờ là như thế nào? Đã chia tay hay chưa? Đứa bé nữa? Bao nhiêu câu hỏi cứ nảy lên không dừng lại trong suy nghĩ của tôi. Có lẽ anh cũng đang rất buồn nếu anh còn là con người. Anh lừa dối tôi mà giờ này anh vui được sao? Tôi quyết định chủ động nhắn tin nói chuyện rõ ràng với anh, rồi sau đó thế nào cũng được.

Tôi: “ Anh đang làm gì  vậy?”
Anh: “ Em yêu đã đỡ mệt chưa? Anh yêu vừa ăn cơm xong, đang khám bệnh nè, hôm nay đông bệnh nhân quá. Hix”
Tôi: “ Vâng. Em muốn nói chuyện với a 1 lát”
Anh: “Có chuyện gì thế? Tý nữa hết bệnh nhân rùi anh yêu gọi cho em nhé?”
Tôi: “ Vâng! Em đợi.”

21h30’: Tôi đợi anh trong nước mắt, tôi nghĩ ra bao nhiêu là lý do bao biện cho hành động khó chấp nhận của anh. Tại sao tôi phải làm vậy trong khi anh đang lừa dối tôi, lừa dối của vợ con anh nữa. Có lẽ vì tôi quá yêu anh thì phải. Chỉ có quá yêu mới làm như vậy.
22h00,…..22h30’,…..
23h15:
Anh: “Em yêu ngủ chưa? Giờ anh mới xong việc nè. Nhớ em yêu quá nè!...”
Đọc những dòng tin nhắn này càng làm tôi cảm thấy đau đớn. Không phải cảm giác phản bội . Anh cũng yêu tôi lắm mà? Sao anh giấu tôi chuyện gia đình tày trời tới vậy?

                                Anh: “Em u ngủ chưa? Giờ anh mới xong việc nè. Nhớ em yêu quá nè!...”   (ảnh minh họa)

Tôi: “Em chưa ngủ, vẫn đang đợi anh để nói chuyện mà. Anh làm nhiều vậy có mệt không? Em có chuyện muốn hỏi anh. Em hi vọng anh trả lời thật với em.”
Anh: “Em biết tất cả rồi phải không…?”
Em: “Anh nghĩ gì mà làm vậy với em?”
Anh: “Anh xin lỗi! Thật lòng anh không muốn hôm nay mình phải nói với nhau những chuyện như thế này. Chắc em đã biết hết rồi… Anh chỉ muốn nói với em điều này, anh thật lòng yêu em! Anh hứa sẽ làm tất cả vì em, tin và đợi anh nhé?”
Đọc xong tin nhắn của anh, tôi vừa buồn vừa thấy xao động bởi có lẽ tôi luôn tin tình cảm của anh. Tôi đã không trả lời tin nhắn đó nữa. Những ngày sau đó tôi không gặp anh. Sau một khoảng thời gian dài tôi không liên lạc với anh mặc dù anh luôn muốn nói chuyện và gặp tôi. Tôi đã nghĩ rất nhiều. Tôi cũng khao khát hạnh phúc lắm chứ. Nhưng nếu tôi cố giằng giật anh từ tay người đàn bà kia thì chị ta và đứa trẻ sẽ ra sao? Tôi đã biết câu chuyện anh bị người phụ nữ đó lừa lên giường rồi ép cưới. Tôi biết cuộc sống gia đình anh không hạnh phúc. Tôi biết anh luôn khổ tâm vì cuộc sống hiện tại nữa, tôi biết tất cả. Nhưng có lẽ tôi sẽ rời xa anh. Tôi không nên tiếp tục phải không? Tôi đã dừng lại (2010)
…Mới đây, trong một lần vào viện tôi đã gặp anh, vẫn cái không gian là người bệnh và bác sĩ. Sao cuộc đời trớ trêu đến vậy? Tôi bị loại bệnh khác với chuyên môn của anh, tôi đi khám và nghĩ rằng sẽ không gặp anh được, vậy mà lại gặp nhau tiếp sao? Tôi cầm giấy khám trên tay, uể oải bước vào phòng khám, ngẩng mặt lên tôi lại nhìn thấy khuôn mặt đó. Người tôi nóng ran, lại là anh sao? Tôi vùng chạy. Tôi lấy hết sức để thoát khỏi nơi đó. Anh đang chạy theo tôi thì phải, anh cũng đang lấy hết giọng để gọi tôi. Tôi không dám ngoái đầu lại. Tôi sợ bị anh bắt lấy là tôi lại không xa anh được vì một lẽ giản đơn, tôi rất yêu anh.
Tôi chạy chậm lại, cũng ra khỏi cổng viện một quãng xa rồi. Mệt. Tôi vào quán nước cạnh đó, gọi một cốc nước mát. Bàn bên cạnh cũng gọi một cốc y như vậy. Thấy lạ, tôi ngoảnh sang. Trời! Anh lại ngồi đó. Anh đang nhìn tôi đấy ư? Ánh mắt đó chỉ của người đi săn dành cho con cừu non yếu ớt khi hết sức. Tôi sợ ánh mắt đó. Tôi đứng dậy, càm túi xách và đi mặc cho bà chủ quán đang gọi… Anh chạy nhanh và ôm chầm lấy tôi giữa quán nước đông đúc hỗn lộn. Vì xấu hổ nên tôi đã đi theo anh. Chúng tôi vào một nhà nghỉ cạnh đó. Vào nhà nghỉ không phải vì muốn… mà vì nơi đó thực sự tĩnh lặng. Có lẽ anh sẽ nói điều gì nói với tôi.
Cánh cửa đóng sầm lại! Cảm giác tĩnh lặng đến ghê người. Anh ôm vội lấy tôi, cái ôm thật chặt như sợ tôi chạy mất. Anh thì thào trong hơi thở dồn dập “Anh yêu em. Đừng xa anh. Anh không thể vắng em…” Tôi sợ, sợ được ôm anh rồi lại phải trả anh cho người ta. Anh ôm tôi rồi chúng tôi bên nhau suốt ngày hôm đó. Tôi lại cảm thấy hạnh phúc quá. Tôi sợ mất anh, tôi không muốn mất anh thêm lần nữa.
Giờ tôi phải làm sao? Tôi yêu anh, anh cũng vậy. Anh nói anh sẽ dứt khoát chuyện gia đình và đến với tôi. Sao tôi vẫn thấy bất an quá. Tôi không biết sẽ thế nào nữa? Có phải tôi quá dại dột không?
Tôi đã là kẻ thứ ba, là kẻ đi phá vỡ hạnh phúc của người khác, là kẻ đến sau. Nhưng sao tôi thấy mình tội nghiệp quá. Câu chuyện của tôi là như thế, liệu một kẻ thứ ba như tôi có đáng được tha thứ hay không?
Đôi khi những người ngoài cuộc cho rằng, tôi là kẻ khốn nạn, bỉ ổi, đê tiện nhưng tình yêu, đó đích thực là tình yêu. Nếu không phải vì yêu, anh sẽ không trơ trẽn mà ôm tôi giữa quán nước đông người. Nếu không phải vì yêu tôi cũng không khổ thế này. Nói là chia tay nhưng có làm được hay không. Khi bạn yêu, bạn sẽ hiểu cảm giác của tôi lúc này. Tôi thật sự muốn ra đi, nhưng khó quá, tôi phải làm sao bây giờ?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét